Thử yêu côn đồ
Phan_23
- Từ trước đến nay, chị là 1 người con gái yếu đuối, phải nói là yếu đuối bên ngoài nhưng bên trong chắc không “đuối” đâu nhỉ? Từng chuyện, từng chuyện chị suy nghĩ, hành hạ người này, đánh đâp người kia đều là do tôi làm thay. Tôi đương nhiên là không thua kém chị rồi! Có điều tôi thất vọng nhất là khuôn mặt mình giống hệt chị dù không phải là sinh đôi. Chị nói không muốn có đứa em gái như tôi, được thôi, tôi không gánh mọi tội lỗi thay chị nữa!
Thanh Thanh hất văng tay Thanh Thảo ra, cô chới với suýt ngã. Thanh Thảo cười lớn:
- Tao chỉ sợ mày không còn cái mạng rời khỏi đây!
- Chị điên à? Chị có cần tôi gọi ba gởi chị sang Mỹ rồi nhốt trong phòng giống như chị đã làm với tôi không?- Thanh Thanh cười nhạt, khốn thật chứ 3 năm trước, cô bị chị mình nói với ba là thần trí không bình thường nên đem sang Mỹ chữa trị. Chỉ là… cô tình cờ nghe được cuộc nói chuyện của chị mình và Tâm Lan- người yêu cũ của Quang Huy trước khi… chị cô rút ống thở của chị ấy. Thanh Thanh hếch đuôi mắt nhìn ra cửa bệnh viện, thôi thì nợ cũ chồng nợ mới, trả 1 lần.
- Mày làm được sao?
- À, cái lỗi là tôi biết quá nhiều đúng không? Tôi đã lỡ tai nghe được,chị là người đẩy chị Lan ra đường để chị ấy bị xe tông, sau khi phẫu thuật qua cơn nguy hiểm, chị ấy vừa tỉnh lại, chị lại tước đi mạng sống của chị ấy. Chị quá độc ác rồi, giết 1 người rồi giết 2 người, cũng bình thường nhỉ?
- Tao không có! Là cô ấy tự lao ra ngoài. . .- Thanh Thảo mất kiểm soát, quên mất nơi đây là bệnh viện mà hét lớn lên. Đó là 1 kí ức kinh hoàng. Tâm Lan- người bạn thân nhất của cả cô và anh, đau lòng thay, 2 người bạn thân lại yêu chung 1 người. Là đàn bà con gái, ai chẳng hy vọng người mình yêu sẽ yêu lại mình, ngoài miệng ai chẳng cao thượng nhưng thật tâm, họ chỉ muốn những vật cản biến mất mãi mãi, không còn khoảng cách họ sẽ có thể đến với nhau. Thanh Thảo không ngoại lệ, nhưng cô không độc ác đến mức tự ra tay giết chết Tâm Lan. Chính Tâm Lan đã cứu Thanh Thảo, nếu không, người nằm trên giường năm đó là Thanh Thảo. Chỉ vì 1 câu hỏi vô ý lúc riêng tư của Tâm Lan để Thanh Thảo nghe được:” Nếu 1 ngày chúng ta chia tay, anh có nghĩ đến việc sẽ yêu Thanh Thảo không?” Câu hỏi đó không gây khó chịu cho Thanh Thảo bởi cô cũng muốn biết, không đến trước thì đến sau, không yêu trước nhưng bù lại có thể nắm tay nhau đi hết đoạn đường còn lại. Chỉ là… câu trả lời của Quang Huy cũng phũ phàng như lúc này:” Anh với Thảo chỉ là bạn, không hơn không kém!”
Chiều đó, cả 2 đã cải vả, Thanh Thảo trong lúc bực tức đã lao ra đường, Tâm Lan đã cản lại và cô chính là nạn nhân. Sau 2 tiếng phẫu thuật, cô ngủ sâu 2 ngày liền. Thanh Thảo lúc nào cũng kề cận bên Tâm Lan như muốn chuộc lại mọi lỗi lầm, cô không đủ dũng cảm để nói mọi chuyện là do cô, vì Tâm Lan đã cứu cô. Cuối cùng, Tâm Lan cũng tỉnh dậy, cô yếu ớt nở nụ cười, giơ cánh tay ra muốn nắm lấy tay của Thanh Thảo. Giọt nước mắt rớt khẽ trên gò má xanh xao, cô thều thào rất nhỏ trong cổ họng:” Xin lỗi… Xin lỗi cậu rất nhiều!” Thanh Thảo không nói gì, chỉ đưa tay ra để Tâm Lan nắm lấy. “Nếu cậu… hận tớ như vậy thì… rút ống thở đi, nếu…” Thanh Thảo cắt ngang lời nói, cô rưng rức khóc:” Là tớ đến trước cậu, là tớ quen biết Thanh Tuấn trước cậu, tại sao tớ lại phải làm kẻ thứ 3? Tại sao tớ cứ phải chịu đựng tình cảm hạnh phúc của các cậu chứ?” “Là tớ… đáng chết… Tớ không nên tỉnh lại…”- Tâm Lan yếu ớt, nói như không nói, giọng nhẹ bẫng, nhẹ như hòa lẫn vào không khí. Cô khó nhọc đưa bàn tay của Thanh Thảo chạm vào ống thở. Rốt cuộc, lí trí vẫn không thể thắng nổi sự thù hận. Cô rút mạnh ống thở, miệng nói lớn:” Cậu chết đi!” Đúng lúc, Thanh Thanh vừa đi vào, chứng kiến cảnh tượng rùng rợn này, không ngờ, chị cô lại độc ác đến vậy. Tâm Lan thở gấp vài hơi:” Tớ… hiểu… rồi… Tạm…biệt…Quang…Huy… giúp…tớ!” Hơi thở cô đều đều, nhẹ nhàng, càng lúc càng nhẹ, giọt nước mắt cuối cùng đọng lại trong mi mắt rơi xuống lạnh ngắt, cô ngừng thở, bỏ mặc tuổi xuân xanh vẫn đang tiếp diễn bên ngoài. Cô rời bỏ trần thế, rời bỏ người mình yêu, chỉ có cách này cô mới thấy thanh thản. Thanh Thảo lúc này mới lấy lại được lí trí, cô ngã quỵ xuống đất khóc nức nở, cô đã làm gì vậy? Cô đã giết người, là người bạn thân nhất của cô… không phải, là cô ấy yêu cầu. Là cô ấy yêu cầu cô kia mà!!!
Thanh Thanh chạy đến bên cạnh cô:
- Chị Lan… Chị Lan…
- Không phải…- Thanh Thảo hoảng loạn ngẩng đầu lên, Thanh Thanh đưa mắt nhìn những nhịp tim thẳng băng chạy qua vô tình, sẽ chẳng còn kì tích nào xuất hiện nữa vì kì tích vừa xuất hiện 2 ngày trước trong ca phẫu thuật. Thanh Thanh cầm ống thở đặt lại vào mặt Tâm Lan, cô chạy ra ngoài gọi bác sĩ đến. Tất nhiên, cô không tiết lộ chuyện này cho ai biết. Do kẻ xấu làm chuyện ác luôn luôn lo sợ 1 ngày sẽ bị bại lộ, Thanh Thanh đến chết cũng không ngờ chị mình lại đề nghị nhốt cô ở Mĩ. Đến khi mọi chuyện dần chìm vào quên lãng thì lại tìm đến cô nhờ sự giúp đỡ. Thanh Thanh này không phải hạng người ngây thơ, chị em thì chị em, chị em có thể không cần có.
- Tại cô ấy đáng chết!- Thanh Thảo nhếch mép, tay cầm con dao ghim trên quả táo lên. Thanh Thanh không hề hoảng sợ, cô ấn nút phát ghi âm, toàn bộ cuộc nói chuyện đã được cô ghi lại. Thanh Thảo trợn mắt:
- Đưa cho tao!
- Chị có miệng là để nói những chuyện vô ích sao? Vào được rồi đó!
Minh Minh đẩy cửa vào, hình như mọi người có mặt rất đông đủ. Lúc nãy, Thanh Thanh có nói chuyện với Hải Yến, cô đem toàn bộ chuyện cô biết được kể cho Hải Yến nghe. Hải Yến còn rất bất ngờ không thể tin vào lời Thanh Thanh nói, vì thế cho nên… cô mới phải tự tay vạch trần chị mình trước bàn dân thiên hạ. Quang Huy đưa ánh mắt thất vọng xem lẫn chán nản nhìn Thanh Thảo:” Tớ chẳng hiểu tại sao cậu lại yêu tớ như vậy, nhưng xin lỗi, mình không thể nhận tình cảm đó được rồi!”
Thanh Thảo lắc đầu nguầy nguậy, vẻ mặt ngơ ngơ ngáo ngáo như kẻ điên:
- Cậu nghe tớ giải thích mọi chuyện không phải như vậy!
Rồi cô nhìn sang Minh Minh. Cha sanh mẹ đẻ đến giờ, Minh Minh mới gặp được kẻ phản diện ngoài đời như thế này nhưng mà… cô không có ý lên tiếng hay phê phán gì ai hết, sao chị Thảo lại nhìn cô thế này? Dao kiếm không có mắt, dao gọt trái cây thì cũng là vũ khí mà.
- Là tại mày, đúng không?
- Trời đất ơi!- Minh Minh hoảng hốt nấp sau lưng anh Huy. Hải Yến vừa nghiêm túc vừa buồn cười, Minh Minh thật sự là có những… biểu cảm khác người.
- Đủ rồi!- Quang Huy đi đến giành lấy con dao trên tay Thanh Thảo quăng ra xa. Cùng lúc, cảnh sát đi đến, anh giao mọi chuyện lại cho họ xem xét, anh cũng không nói gì thêm, mọi chuyện xảy ra quá nhanh và quá bất ngờ. Thanh Thảo không ngừng la hét giãy giụa như vô ích. Minh Minh vuốt vuốt ngực vài cái, cô mà xui xẻo xíu nữa là quy tiên rồi… Thiện Nhân nãy giờ lấp ló, mặt nhăn nhó như gà mắc thun thì hỏi Minh Minh:
- Thanh Thanh đã xin lỗi chị rồi sao?
- Ồ, có gì sao?
- Thì em đã hoàn thành nhiệm vụ. Đến lúc nói ra sự thật!- Thiện Nhân rất cắn rức, dù biết cô gái này không được trong sáng hay hồn nhiên như những người khác nhưng mà, cô ấy không đến nỗi xấu. Tiếp xúc lâu ngày cũng mến tay mến chân, giờ mà nói ra những lời từ biệt vô tình cũng rất khó.
Thanh Thanh cúi đầu:
- Mình biết rồi! Mình biết từ lâu… Chỉ là mình quá thích cậu nên mới chấp nhận tự lừa gạt bản thân, nhưng mà… cậu không có chút cảm tình nào với mình sao? Mình cứ nghĩ, nước chảy đá mòn chứ! Thôi vậy, cậu đi đi. Chúng ta vẫn là bạn, mình cần yên tĩnh!
- Mình…- Thiện Nhân đứng hình, chân tê ngắt, cậu phải làm sao bây giờ? Nghe những lời nói này của Thanh Thanh, cậu thấy mình giống 1 tên tội đồ, tội lỗi ghê gớm. Minh Minh rơm rớm nước mắt, lần đầu tiên cô thấy liên tiếp 2 câu chuyện y như trong ngôn tình như thế. Quả thực rất cảm động! Qua cái xước che khuất trán, cô có thể biết là Thanh Thanh đang khóc. Minh Minh vỗ vai Thiện Nhân:” Nếu thích người ta thì nói ra luôn đi, về sau hối hận thì khổ!”
Rốt cuộc, Thiện Nhân vẫn cứ nghĩ mình không có ý gì với Thanh Thanh nên ra về cùng Minh Minh.
Vài ngày sau, Thiện Nhân dần chán nản bởi thời gian rãnh quá nhiều. Lúc trước thì đi chơi với Thanh Thanh cho nên cũng đỡ thấy tẻ nhạt. Thanh Thanh dường như bốc hơi, cô không đi học, không nghe điện thoại. Điều này làm Thiện Nhân thấy mình… hình như đã quyết định sai. Chưa bao giờ cậu thấy cuộc sống của mình ảm đạm như vậy. Minh Minh gấp cuốn truyện Đạo tình lại, cô như bóng ma lướt sau lưng cậu mà… ngâm thơ:” Đa tình tự cổ nan di hận
Dĩ hận miên miên vô tuyệt kỳ” hay ” Cứ làm như mình là Tề Mặc vậy đó, giờ tìm người ta không ra thì ngồi khóc…”
Về phía Minh Minh, cuối cùng, cô cũng hiểu ra… hắn nhờ Thiện Nhân làm vậy chỉ để cô biết ai đã làm chuyện đó với mình, hắn muốn Thanh Thanh xin lỗi cô và đồng thời để 2 chị em họ bất đồng. Minh Minh tối đó khóc 1 trận linh đình, sốt tận 7 ngày. Lâu lâu, cô lại nhận được số điện thoại lạ, cô bắt máy nhưng đầu dây bên kia không trả lời, chỉ nghe tiếng thở nhè nhẹ. Minh Minh biết người đó là hắn, cô không tắt máy cũng không nói gì thêm, cả 2 đều im lặng. Ngày Valentine, Minh Minh nhận được bưu phẩm không tên, bên trong là sợi dây chuyền, mặt dây chuyền là chiếc nhẫn có khắc chữ I Believe. Minh Minh thở dài rồi đem nó cất vào ngăn bàn học…
Hải Yến nghe ngóng được tin tức từ Thanh Thanh, Thanh Thảo hình như bị ức đến phát điên hay gì đó nên phải đưa đi chữa trị, tạm thời chưa truy cứu tội danh. Quang Huy thì trầm lặng hơn trước, chỉ có anh mới hiểu cảm giác chính tay mình gián tiếp hại 2 người con gái yêu thương mình nhất.
Ít lâu sau, vì không chịu nổi nữa, Thiện Nhân rốt cuộc cũng phải cầu xin Minh Minh ình biết đến hành tung của Thanh Thanh. Minh Minh chỉ lắc đầu:” Có không giữ, mất đừng tìm!” Thiện Nhân lại phải tốn kém 1 chầu gà rán để Minh Minh mở miệng. Minh Minh mò đến tìm Thanh Thanh, trái lại với ý nghĩ của Minh Minh là Thanh Thanh sẽ nhảy cẫng và hét lên sung sướng, ai ngờ, cô bạn nhếch môi dửng dưng.” Biết ngay mà!” Minh Minh nuốt nước bọt cái ực, đúng là không đơn giản nha! Xuất hiện như 1 thói quen trong cuộc sống của người khác rồi nhẹ nhàng bốc hơi, chiêu này hay, Minh Minh duyệt!
Ngày tháng cứ thế nối tiếp nhau, Minh Minh và Hải Yến cùng thi đỗ vào 1 trường đại học với thành tích cực khủng. Minh Minh cũng bất ngờ vì điều đó, cô đứng thứ 2, gần như thủ khoa. À, bất ngờ hơn nữa là Quốc Thiên là thủ khoa, cậu ta thật là dai mà!!!! Hải Yến thì đứng hạng 5, cũng không tồi, cô còn được Quang Huy khao 1 chầu chúc mừng.
Chương 35: Gặp lại. . .
Là vòng tay này, mùi hương này, đôi môi này, cô vẫn mơ tới hàng đêm. Minh Minh mơ mơ hồ hồ tựa ảo giác, cô vùi đầu vào vòm ngực rắn chắc, phải hắn không?
……………………………………………………………………………………………….
Thấm thoát, 2 năm lẳng lặng trôi qua. . .
- Ba nói sao? Có công ty mời con làm việc?- Minh Minh đang uống nước suýt phun ra. Cô chưa học hết đại học thì họ mời cô về làm gì? Ăn bám, phát lương?
- Thật! Ba cũng hơi bất ngờ nhưng con không nên bỏ qua! Công ty đó vừa mới thành lập nên cần nhân lực cấp bách.- Ba cô vui vẻ nói. Minh Minh bặm môi suy nghĩ, cũng tốt, công ty này có lẽ đang cần tiềm năng mới để phát triển đây.
- Ba đưa giấy cho con, nếu được mai con sẽ nộp đơn chấp nhận!
- Ồ!
- Mày có được mời không?- Minh Minh gọi cho Hải Yến hỏi thử, Hải Yến hoàn toàn không biết về chuyện này nên đáp gọn:
- Không!
- Ồ! Chắc chỉ có những đứa tài giỏi như tao mới được mời!
- Xời, những đứa như mày mới được mời vào làm công ty nhỏ!
- #$#$^%^*&^(&(#%$#@$@!- Minh Minh chửi tiếng Tàu, thật sự là tức giận, sao có thể xem thường cô vậy chứ? Minh Minh liếc mắt trên tấm giấy rồi gọi cho người kế tiếp.
- Không! Hình như công ty đó chỉ đang mời nhân viên nữ vào làm thôi!- Quốc Thiên cũng không được mời sao? Ai da, cô là người may mắn của may mắn rồi, nếu không nhận lời làm việc, cô là đồ ngốc, đồ não phẳng.
Minh Minh ngồi trong quán coffee cô hay lui tới nhìn ra bên ngoài. Không khí thật là dễ chịu! Cô đã đưa đơn chấp nhận việc làm rồi, ngày mai cô sẽ chính thức làm nhân viên. Thích quá đi! Minh Minh lướt facebook chia sẻ tin vui, đột nhiên, cái nick tưởng chừng ngừng hoạt động và bị khóa từ lâu lắm rồi lại like trạng thái… Chỉ 2 từ vô tri vô giác mà tổn thương Minh Minh vô bờ… Không tên. . .
Vậy là tên đó chưa có chết! Minh Minh thầm nghĩ vậy rồi ngắm nhìn những chiếc lá tươi tắn đang… tắm mình dưới nắng trưa. “Ting… ting…” Tiếng thông báo tin nhắn facebook làm Minh Minh chợt tỉnh rồi mở ra xem.
Không tên: Anh trở về rồi!
Tim Minh Minh đập hụt 1 nhịp, cô nên vui hay nên buồn. Dù sao, hắn cũng đã có gia đình rồi. Hắn còn trở về tìm cô làm gì? Hắn bảo cô chờ 1 năm, thì thời gian lại vượt trước 1 năm. 2 năm rồi, cái gì cũng nguội lạnh cả rồi. Không còn gì nữa, mọi thứ đã hóa thành tro tàn… Cô đã vứt nắm tro đó lâu lắm rồi. . .
Ánh mắt Minh Minh lơ đãng bắt gặp bóng dáng của Gia Linh, đúng, chính là Gia Linh. Minh Minh thở hắt ra 1 cái, thì ra… hắn về cùng với vợ hắn. Gia Linh trông hơi nhợt nhạt và xanh xao, cô đang nói chuyện với người đàn ông nào đó, cô không rõ mặt, dáng vẻ là 1 người trung niên. Cô ấy rút vội sấp tiền trong ví ra đưa cho ông. Gia Linh ngẩng đầu lên thì bắt gặp Minh Minh. Cô giơ tay, nở nụ cười ngây ngô với Gia Linh. Gia Linh hơi khựng lại nhưng tiến đến mở cửa quán coffee ngồi đối diện với Minh Minh. Minh Minh cũng hơi ngạc nhiên vì hành động đó, 2 người cũng có thân thiết gì với nhau đâu? Minh Minh hơn nữa vẫn còn thù dai, còn nhớ đến… trận đánh mà mình ngu muội chịu đựng từ cô bạn này. Aizzz, hơi bực bội đây!
- Gia đình cậu vẫn tốt chứ?
- Hả? À, ừm…- Gia Linh cười nhàn nhạt, gia đình cô mà sống tốt ư? Lúc nào cũng sống cuộc sống tránh né, chui lũi.
- Ồ, người đàn ông lúc nãy cậu…
- Là ba tôi!- Gia Linh đưa ánh mắt mệt mỏi xen lẫn sự hối tiếc nhìn Minh Minh. Minh Minh chỉ là muốn nói đó có phải là đối tác của Gia Linh hay không thôi. Sao người đàn ông có vẻ nghèo nàn đó lại là ba Gia Linh được chứ? Minh Minh có cố gắng cũng không thể ngờ.
- Gia đình tôi đã phá sản lâu lắm rồi, cậu không hay biết gì sao? Nếu đúng chính xác, là 1 năm trước đã phá sản!
- Sao có thể…- Minh Minh còn ngạc nhiên hơn nữa, công ty của Gia Linh không phải là quy mô nhỏ, sao có thể dễ dàng phá sản như thế chứ?
- Tôi không biết cô tốt ở điểm nào, hơn tôi điểm nào nhưng tôi thua cuộc, tôi hoàn toàn thua cuộc… Tôi đã…
“Mẹ!” 1 đứa con gái khoảng chừng 1 tuổi được người đàn ông to cao bế trên tay, gặp Gia Linh thì đưa tay ra vỗ vỗ. Con bé rất đáng yêu, đôi mắt to tròn lanh lợi, khuôn miệng chúm chím đỏ hồng. Đúng là tiểu thiên thần rồi! Không ngờ, con của hắn lại xinh xắn như thế… Minh Minh thở dài, không những có vợ, hắn còn có con nữa, mọi chuyện đi đến mức này mà vẫn ngoan cố là sao? Gia Linh giơ tay ra bế con bé rồi đứng dậy tạm biệt Minh Minh:” Khi khác chúng ta nói tiếp!”
Minh Minh cũng mỉm cười chào tạm biệt Gia Linh, tiện tay véo má con bé kia 1 cái, sao mà đáng yêu thế nhỉ? Con của hắn đáng yêu là đúng rồi… Minh Minh lại mở facebook lần nữa, cái nick Không tên đã xám xịt. Minh Minh còn rất nhiều chuyện muốn hỏi rõ Gia Linh, tiếc là cô rời đi quá sớm. Nếu may mắn gặp lại nhau, cô sẽ hỏi tất cả. . .
******
Minh Minh nhìn mình trong gương, 20 tuổi, hình như phát triển chưa đủ hay sao ấy! Cô mặc bộ đồ vest nhân viên nhưng khuôn mặt lại non choẹt nhìn chẳng ăn nhập gì mới nhau. Thôi kệ, trẻ vậy là được rồi!
Minh Minh chào tạm biệt ba mẹ, cô nhất định sẽ cố gắng, từ nhân viên nhỏ leo từ từ lên chức trưởng phòng, trưởng phòng xong thì sẽ lên phó giám đốc, tổng giám đốc tự thành lập công ty riêng, trở thành bà hoàng khách sạn khắp năm châu. Hắc hắc, Minh Minh tự ảo tưởng sức mạnh cười 1 cái. Công ty mới thành lập nhưng quy mô quả thật không phải nhỏ. Cái tên của công ty rất đẹp:” Minh Tuấn”. Minh Minh rất vui khi thấy tên công ty lót chữ Minh tên cô nhưng lại rất bực tức khi chữ Minh đứng kề chữ Tuấn. Nhưng mà, chữ Tuấn còn đỡ hơn chữ Tuất, nhỉ? Minh Minh nhớ đến con Thanh Tuấn ở nhà, dạo này nó đã di cư sang nhà Thanh Thanh ở rồi. Tên Thiện Nhân cũng di cư luôn, nghe nói cũng sắp đám cưới. Tội nghiệp thằng bé, bị chế độ mẫu hệ áp đặt nhưng hình như thằng bé không hề thấy khó chịu, xa 1 chút lại thấy nhớ. Tình yêu của họ thật đẹp! Minh Minh lại tiếc hùi hụi, tình yêu của cô đến giờ vẫn chưa đến…
Minh Minh vui vẻ chào mọi người ở đây, mọi người cũng vui vẻ giơ tay chào lại. Có người còn tận tình giúp đỡ, hướng dẫn công việc cho Minh Minh nữa, Minh Minh bị không khí thân thiện ở đây làm cho điên đảo luôn! ^^
- Minh Minh à, em 20 tuổi sao?- 1 chị bên cạnh hỏi cô. Minh Minh gật đầu đáp lại. Chị đối diện chồm lên hào hứng:
- Nghe nói tổng giám đốc của công ty chúng ta cũng 20 tuổi nhưng đã có vợ rồi!
- Aizzz, các chị à… Tổng giám đốc sao đến lượt các chị dòm ngó chứ! Nghe nói cậu ta còn là con ông cháu cha nữa đấy!
- Em thì không dám mơ mộng cao thế đâu!- Minh Minh lắc đầu, tổng giám đốc 20 tuổi đã có vợ… thật là… suy nghĩ nông cạn, non nớt.
- Minh Minh à, em còn trẻ, lại còn rất xinh xắn, không cầu tiến là không được!- Minh Minh loáng thoáng thấy bảng tên của chị này là Kim Thư. Á à, chị Thư này đáng “êu” thế nhở? Khen cô xinh xắn kìa!
- Em chỉ bán nghệ, không bán thân!- Minh Minh che 2 tay trước ngực làm mọi người phì cười. Từ lúc văn phòng có Minh Minh thì lao nhao không bao giờ dứt tiếng cười. Đúng vậy, Minh Minh là mặt trời thu nhỏ, soi sáng và đem đến tiếng cười mọi nơi cô đi đến…
1 tháng trôi qua rất thú vị, rốt cuộc cũng đến ngày nhận lương. Minh Minh rưng rưng nước mắt cảm tạ ông trời, đây là những đồng tiền đầu tiên cô kiếm được, 5 triệu, con số mà bất cứ ai cũng mong muốn khi vừa ra trường nhưng Minh Minh thì có cần học hết đại học đâu chứ!
- Minh Minh à ~, nhận lương thì phải khao bạn bè chớ!- Cái bọn “mặt dày” kia vừa hay tin đã tập trung đông đủ trước cửa nhà Minh Minh. Haiz, Quốc Thiên, Thiện Nhân, Hải Yến mặt dày đã đành… bây giờ còn có thêm 2 người nữa là Quang Huy và Thanh Thanh. Minh Minh nước mắt lưng tròng nhìn anh Huy:” Anh, anh không có ý kiến sẽ thanh toán giúp em sao?” Quang Huy mỉm cười nhún vai. Mọi người xung quanh cười ồ lên, anh còn bồi thêm 1 câu:” 2 năm trước thì sẽ trả hộ, nhưng bây giờ Minh Minh đi làm rồi, lãnh lương rồi, tự lực đi!”
Minh Minh đành ấm ức nhìn con số 5 triệu vơi đi 1 nửa, tháng này phải ăn mì gói! Ức chế thật!
- Ngày mai kỉ niệm 1 tháng thành lập công ty, và cũng để chúc mừng công ty nhận được 1 hợp đồng thuộc dạng “khủng bố” có thể mở thêm chi nhánh mới, mọi người phải ăn mặc thật đẹp, thật lộng lẫy đó nha!
Chị Thư vừa thông báo xong, mọi người ai nấy mặt mày hớn hở. Tất nhiên là hớn hở rồi, họ vừa mới nhận được tiền thưởng thêm kia mà! Nhưng chị Thư nhanh chóng xịu mặt nhìn Minh Minh:
- Giám đốc bắt buộc mọi người phải để tóc dài và mặc váy dạ hội! Minh Minh à… em…
- Giám đốc bị bệnh biến thái hay sao vậy mọi người?- Minh Minh mặt tỉnh bưng, tỉnh như chưa được tỉnh. Cô để tóc ngắn thì công ty sụp đổ hay sao mà phải để tóc dài mới được? Váy dạ hội thì không ai phản đối rồi, nhưng mà cái chuyện đầu tóc thì… Nghe câu nói đó của Minh Minh, mọi người cười vang nhưng rồi cũng thấy tội tội cho cô nhân viên mới. . .
Minh Minh hậm hực đi vào nhà, tiền thưởng chỉ có 1tr5, giờ phải ra tiệm làm tóc… mua tóc giả đội vào. Mẹ cô đang ngồi trên ghế sô pha, tay cầm bộ tóc giả xăm soi. Minh Minh ngạc nhiên:
- Bộ tóc này ở đâu ra vậy mẹ?
- Chẳng biết, ai gửi ày mà không để tên. Nhìn cũng giống kiểu tóc trước kia của mày nhỉ?
- Mẹ đưa cho con!- Minh Minh hạnh phúc muốn rớt nước mắt cầm bộ tóc giả trong tay. Có phải ông trời đã phái thiên sứ ban cho Minh Minh… bộ tóc này hay không? Thật là đúng lúc quá đi! Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, biết vậy lúc trước cô cứ để tóc dài cho xong. Hà cớ gì phải oanh oanh liệt liệt theo người ta, sống chết vì tình. Sau 2 năm, Minh Minh mới biết được, hạnh phúc nhất vẫn là ăn no, ngủ đủ, đọc ngôn tình!
- Anh đồng nghiệp nào quan sát được Minh Minh của tui để tóc ngắn xấu quắc nên mới tặng món quà đặc biệt này nhỉ?- Mẹ cô bĩu môi trêu.
- Mẹ thôi đi! Con nghĩ kĩ rồi, con sẽ ở giá ăn bám gia đình như những lời của mẹ hay nói! Thơm con gái yêu của mẹ cái đi nà, thấy con nói chuyện có hiếu ghê không?- Minh Minh chu môi kiểu heo con, mẹ cô giật giật khóe miệng:” Thôi khỏi!”
- Thanh Thanh à? Cậu còn bộ váy dạ hội nào đẹp đẹp không? Cho tớ mượn đi, hôm nay tớ phải đi dự tiệc của công ty!- Minh Minh đầu tóc rối bù lục tung cả tủ đồ lên nhưng đáng tiếc, váy dạ hội của cô gần đây nhất là 2 năm trước, toàn bộ đều lỗi mốt và ngắn cũn cỡn.
- 2 từ đẹp đẹp của cậu là thế nào? Ý bảo tớ chọn đồ rất xấu hay sao?- Giọng nói chát chúa của Thanh Thanh vang lên rần rần đầu dây bên kia. Minh Minh đưa điện thoại ra nói vọng đến:” Tớ không có ý đó, cậu nghĩ sâu xa quá!”
- Chút nữa tớ sẽ bảo Thiện Nhân mang sang. Định tìm bạn đời hay sao mà phải vay mượn váy áo thế?- Giọng Thanh Thanh rất ư là châm biếm người khác. Xin lỗi, cho Minh Minh nhếch mép cười đểu 1 cái nà. Đối với tình cảm nam nữ ở thế gian, Minh Minh hoàn toàn không còn chút động lòng, cô đã thoát li, thành tiên rồi! ^^
- Cậu cứ nghĩ bậy, đừng suy bụng ta ra bụng người! Cậu với Thiện Nhân đúng là… Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã. Nồi nào úp vung nấy. Lấy gà theo gà, lấy chó theo chó mà!
- Ơ hay, tôi đang nghe đấy nhé!- Giọng Thiện Nhân vang lên, truyền đến tiếng cười khúc khích của Thanh Thanh.
- Cho tớ gửi lời hỏi thăm đến con Thanh Tuấn nhé! Tên Tiện Nhân kia, nhớ truyền lại lời này đó!
- Ơ hay, cô xem tôi là chó à?
- Không phải sao?- Minh Minh cười khoái chí, lúc nào trêu tên Tiện Nhân đó cũng vui như vậy.- Từ ngày yêu Thanh Thanh đến giờ thì thay đổi, ngoan ngoãn giữ nhà cho cậu ta!
- Mẫu hệ kia mà!- Thanh Thanh lên tiếng. Minh Minh loáng thoáng nghe được tiếng la hét tức giận và tiếng cười ha hả của Thanh Thanh, họ lúc nào cũng vui vẻ như thế. Thanh Thanh tuy hơi đanh đá, độc đoán nhưng vẫn có lúc hiền dịu, thoải mái. Thiện Nhân tuy bề ngoài thư sinh, chững chạc nhưng rất trẻ con. Cả 2 đều có thể dung hòa những cái họ thiếu cho nhau. Minh Minh thấy cổ họng mình đắng đắng, cô tạm biệt 2 người rồi quăng điện thoại sang 1 bên, nằm dài ra giường. Cô bật bản nhạc mình vẫn hay nghe mỗi đêm Nhớ Anh Nhiều Hơn của Trương Bá Chi. Cô thích nghe nhạc Hoa mỗi lúc đọc ngôn tình sướt mướt, lúc không đọc vẫn nghe. Cô nhớ hắn nhiều hơn cô tưởng. . .
Em muốn kìm nén bản thân mình
Sẽ không để ai nhìn thấy em khóc
Làm ra vẻ không quan tâm đến anh
Không muốn nhớ tới anh
Chỉ trách mình sao không đủ dũng khí
Tim em đau đến nỗi không thở được
Tìm không thấy vết tích anh để lại
Mắt chăm chăm nhìn về anh
Nhưng không thể làm được gì
Mặc anh biến mất khỏi thế gian này
Tìm không ra lý do để kiên cường
Sẽ chẳng còn cảm nhận được hơi ấm của anh
Hãy nói với em bầu trời đầy sao đang ở đâu
Phải chẳng nơi đó có chân trời bờ bến
Để hướng lên sao băng ước nguyện một điều
Cho anh biết được rằng em yêu anh
Từng lời từng lời của bài hát khắc ghi vào sâu tâm trí Minh Minh. Cô bất giác hát theo nhưng rồi ngừng lại. . . cô phá hủy mạch cảm xúc đang dâng trào và phỉ báng bài hát bằng chính giọng hát của mình. Thôi dẹp vậy!
*******
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian